Đạo Quân (bản edit)

Chương 58: Bệ hạ tức giận




Đồ Hán gật đầu, “Ta đi thử một chút xem sao.”

Tô Phá lại mỉm cười nói: “Nếu như sư phụ của ngươi không muốn rời núi, ngươi liền lưu lại tại Yêu Ma lĩnh luôn đi, đừng lại quay về nữa.”

Đồ Hán sững sờ, vội nói: “Nếu như Thượng Thanh tông gặp nạn, đệ tử há có thể làm như không nhìn thấy? Không tránh được sẽ mang tiếng là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa”

Tô Phá khoát tay áo một chút, “Nói về ‘nghĩa’ cũng không phải như vậy, nghĩa cũng có chia thành đại nghĩa cùng với tiểu nghĩa! Coi như ngươi cùng với Ngụy Đa lưu lại Thượng Thanh tông, cũng không giúp được cái gì, nếu Tống gia thật sự muốn động thủ với Thượng Thanh tông, sợ là sẽ không lưu lại người nào có cơ hội để trả thù bọn hắn, đoán chừng sẽ ‘nhổ cỏ tận gốc’. Nếu không phải Ngụy Đa rất khó mà khuyên bảo, ta chắc chắc để Ngụy Đa đi cùng ngươi tới Yêu Ma lĩnh tị nạn luôn, để hắn đi tìm Ngưu Hữu Đạo là lùi một bước mà lại cũng có việc khác.”

“Để cho các ngươi đi tránh né cũng không phải là khiến các ngươi làm như không thấy gì, mà là lưu lại chờ có ngày sau hữu dụng, nếu như Thượng Thanh tông thật đi tới bước bị diệt môn kia, về sau ngươi tìm cơ hội đi tìm Ngụy Đa, nghĩ biện pháp cùng hắn liên thủ trùng kiến lại Thượng Thanh tông, đây chính là đại nghĩa! Khuyên ngăn các ngươi cũng là ôm hi vọng với các ngươi, nếu là do những người khác sợ là vì cầu tự vệ sẽ không dám đối mặt với phần gian nguy kia.”

Đồ Hán cắn răng, minh bạch ý tứ của hắn, Tống gia làm rõ chân tướng cái chết của Tống Diễn Thanh, ý tứ đã rất rõ ràng, ngươi nếu không coi người của Tống gia là đệ tử, thì người Tống gia cũng sẽ không coi Thượng Thanh tông ngươi là sư môn, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa. Mà một khi Tống gia từ bỏ che chở Thượng Thanh tông, thậm chí không cần Tống gia tự mình xuất thủ, chỉ cần thả ra tiếng gió, biểu thị là không có bất kỳ quan hệ gì với Thượng Thanh tông nữa, sẽ có rất nhiều người muốn ra tay với Thượng Thanh tông, có rất nhiều người đang muốn chiếm đoạt khối địa bàn thần tiên phúc địa này của Thượng Thanh tông.

Tống gia có ý muốn trả thù quá rõ ràng, nếu không sẽ không để Trần Quy Thạc tới bất kính với sư môn như vậy, rõ ràng là đang gây sự, chuyện này không phải một người làm đệ tử có thể làm được, chắc chắn sẽ nhịn xuống.

Để Đồ Hán cảm thấy nghi ngờ chính là, vì sao Tống gia hoàn toàn có năng lực đi thu thập Thượng Thanh tông, trực tiếp động thủ chẳng phải tốt không, làm gì còn sai Trần Quy Thạc đi làm như vậy, cái này chẳng phải là để Thượng Thanh tông biết trước mà có chuẩn bị tốt để đối ứng sao?

“Kỳ thật lời nói của La trưởng lão không phải là không có đạo lý, chúng ta có thể cân nhắc tiềm ẩn để tránh họa!” Đồ Hán buồn bực phát ra một câu.

Tô Phá lắc đầu: “Lời này của hắn nói chính là nói nhảm, lòng người ở Thượng Thanh tông đã sớm tan rã, không phải nói muốn quy ẩn liền có thể quy ẩn. Không có tài nguyên tu luyện, có bao nhiêu người nguyện ý quy ẩn, lại có bao nhiêu người có thể tình nguyện một mực sống tịch mịch quy ẩn hử, có người vì tiền đồ mà bán đi địa phương chúng ta ẩn thân hay không, chỉ sợ khả năng xảy ra đó rất lớn a? Không nói đến sau này, lòng người tản rồi, có ai có thể nắm rõ được trong nội bộ tông môn hiện tại có tai mắt của bên ngoài hay không, có thể trốn được đi đâu? Người nào có thể vứt bỏ, người nào không thể vứt bỏ, ai có thể nắm rõ ràng?”

“Một môn phái có nhiều người như vậy, không phải nói muốn tiềm ẩn liền có thể tiềm ẩn, thao tác cụ thể lên rất là phức tạp, nếu không thể bảo hộ an toàn nơi tiềm ẩn thì nào có cái ý nghĩa gì cơ chứ. Nói cho cùng, vẫn là hiện tại Thượng Thanh tông thiếu một người có thể dẫn dắt, có thể trấn trụ được tràng diện, là người cho mọi người đặt lòng tin cậy, ta không được, La sư huynh không được, Đường sư muội không được, chưởng môn Đường Nghi cũng là không được, đây chính là lý do vì sao ta lúc đầu không có phản đối bọn hắn làm như vậy với Ngưu Hữu Đạo, để một mao đầu tiểu tử vừa mới đến, cùng tất cả mọi người đều không tín nhiệm lên làm chưởng môn, thì lòng người còn đâu nữa? Chí ít Đường Nghi lên làm chưởng môn là không có tranh cãi nhiều, còn có thể miễn cưỡng gắn bó.”

“Hiện tại xem ra, Đường Mục cùng Đông Quách Hạo Nhiên cũng coi như là đã dốc hết tâm huyết, rõ ràng hai người một tại trong sáng, một tại trong tối phối hợp, là vì phục hưng Thượng Thanh tông mà ngăn cơn sóng dữ, ánh mắt của sư huynh khi tuyển chọn đệ tử cũng không tệ lắm...”.

Kinh thành, trong một tòa đại viện nhà quan, Vương Hoành giơ một cái vạc lớn lên cao, ‘ầm’ một tiếng, giận dữ nện xuống, đập cái vạc chia năm xẻ bảy, bùn đất bay tán loạn, một gốc kỳ hoa trồng trong vạc bị hắn chà đạp liên tục hoá thành... Hoa bùn luôn.

Tức giận không kềm chế được! Truyền tin tức cho Phượng Lăng Ba quận Quảng Nghĩa, đang chờ Phượng Lăng Ba hồi đáp, kết quả hồi đáp còn chưa tới, ngược lại là chờ được đến tin tức Phượng Lăng Ba muốn thông gia cùng với Thương Triều Tông. Mới đầu còn không dám tin tưởng, Phượng Lăng Ba làm sao có thể đem nữ nhi gả cho Thương Triều Tông, đầu óc có bệnh còn có thể tạm nói được? Đợi tin tức xác thực lại lần nữa, ngay cả hôn kỳ đều đã định ra, tin vui đã ở trong thành quận Quảng Nghĩa truyền ra ngoài, tin tức đích thật không sai, Phượng Lăng Ba thật là thông gia cùng với Thương Triều Tông!

Điều này có ý vị gì? Có nghĩa là Phượng Lăng Ba không cho hắn mặt mũi, đập vào mặt của hắn, không có khả năng sẽ đem người của Thương Triều Tông giao cho hắn, đây chính là lý do Phượng Lăng Ba không cho hắn hồi đáp.

Nữ nhi hiện vẫn đang ở trong nhà, còn chưa có trở lại nhà chồng, tin Tống Diễn Thanh chết vẫn một mực giấu diếm nữ nhi, không có nói cho nó biết, không phải là không muốn nói, mà là không biết nên nói như thế nào cho phù hợp. Tâm tư của con gái hắn, có khi hắn thật không hiểu rõ, mắng Tống Diễn Thanh không có lương tâm, đối xử với nàng không tốt, về trong nhà cáo trạng chính là nàng, hiện tại lẩm bẩm gọi Tống Diễn Thanh, muốn về nhà chồng cũng chính là nàng, nếu thật là hận Tống Diễn Thanh thì cũng được đi, hắn ngược lại dễ mở miệng ra nói hơn!

Hung hăng phát tiết một chút nộ khí, sau khi nỗi lòng hơi bình phục một chút, chậu hoa, nồi nêu, xoong chảo chum vại đã bị nát sạch sẽ.

Vương Hoành thở hồng hộc nhìn chằm chằm một đóng bừa bộn trên mặt đất quát lên, “Lục Thánh Trung!”

Cách đó không xa, một tên nam tử quần áo hoa lệ đang đứng dưới mái hiên ngắm nhìn trời mây bước không nhanh không chậm đi tới, trong tay cầm một cây quạt xếp làm bằng lụa đen, nhìn bộ dạng có chút tiêu sái, tuy nhiên trên mặt lại lộ ra một loại cảm giác âm nhu, đi tới gần khẽ cười nói: “Đại thống lĩnh phát tiết đủ rồi sao?”

Người hắn vừa gọi lúc nãy chính là tên Lục Thánh Trung này, cũng chính là một trong những pháp sư tùy tùng của hắn.

Vương Hoành quay người lại nhìn hắn nói, “Ngươi tự mình đi một chuyến giải quyết việc này đi.”

Lục Thánh Trung nhíu mày, tự nhiên là biết hắn nói tới việc gì, bèn chần chờ nói: “Phượng Lăng Ba nhúng tay vào việc này, người Thiên Ngọc môn tự nhiên ở bên nhìn xem, sợ là không dễ dàng động thủ.”

Thần sắc Vương Hoành vặn vẹo, gằn từng chữ: “Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, đầu của cái tên Ngưu Hữu Đạo kia, lấy xuống cho ta!”

Lục Thánh Trung có chút bất đắc dĩ, cười khổ gật đầu, nói: “Ta sẽ cố hết sức đi!”

Đáp ứng về phần đáp ứng, cụ thể nên làm như thế nào thì hắn còn phải hảo hảo cân nhắc một chút, Ngưu Hữu Đạo không đáng để lo, mấu chốt là Thiên Ngọc môn.

Đạo lý rất đơn giản, coi như đắc thủ, một khi để cho Thiên Ngọc môn biết là do hắn làm, dám đến địa bàn Thiên Ngọc môn giết người Thiên Ngọc môn bảo vệ, tương đương với đánh vào mặt Thiên Ngọc môn, Thiên Ngọc môn há có thể bỏ qua tiền lệ xấu này, tuyệt sẽ không buông tha cho hắn, tất nhiên sẽ phái cao thủ đi truy sát, nếu không giết chết hắn là sẽ không dừng tay!

Tống phủ, trong lâm viên u tĩnh, bên trong nhà thủy tạ, Tống Cửu Minh chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm bàn cờ tàn cuộc đặt ở trên bàn suy nghĩ.
Quản gia Tống phủ: Lưu Lộc, mái tóc đã muối tiêu, từ bên trong hành lang gấp khúc đi lại, đi đến bên cạnh thấp giọng bẩm báo: “Thủ hạ theo dõi có tin tức, Lục Thánh Trung ra khỏi kinh thành, tám chín phần mười là Vương Hoành phái hắn xuất thủ giải quyết.”

Tống Cửu Minh không có phản ứng gì, vẫn nhìn chằm chằm ván cờ suy nghĩ, một hồi lâu sau đặt xuống một viên cờ xong, mới thản nhiên nói: “Nghe nói Tử Ngư tại Lưu Tiên tông có mối quan hệ cùng với đồng môn cũng không tệ lắm, rất được sư trưởng trong tông môn thưởng thức?”

Tử Ngư chính là nhi tử của quản gia Lưu Lộc, Lưu Lộc cười đáp: “Lưu Tiên tông chiếu cố cho Tử Ngư còn không phải là nhìn vào mặt mũi lão gia sao.”

Tống Cửu Minh cảm thấy tựa hồ quân cờ vừa đặt xuống không đúng, lại nhặt trở lại, nói “Lục Thánh Trung có bối cảnh sư môn yếu một chút, muốn đối đầu Thiên Ngọc môn sợ là lực lượng không đủ, để Tử Ngư mời một chút đồng môn đi theo nhìn xem tình huống một chuyến đi.”

Lưu Lộc sửng sốt một chút, chợt gật đầu nói: “Vâng!”

Lúc này, phía hành lang gấp khúc bên kia, Tống Toàn chạy nhanh tới, đối với Lưu Lộc gật đầu ra hiệu chào một chút, rồi quay sang Tống Cửu Minh bẩm báo: “Phụ thân, người phủ Tư Không tới, nói phụ thân đi qua một chuyến, nhưng không có nói là chuyện gì.”

Lập tức Tống Cửu Minh rút lại suy nghĩ từ trên bàn cờ, để quân cờ trong tay xuống, xoay người rời đi, bộ dáng không dám làm trễ nãi chút nào.

Đi ra ngoài, leo lên xe ngựa, có người hộ vệ tùy hành, một đường thẳng đến nơi.

Phần lớn kinh thành là khu vực quyền quý ở, tất cả các khu vực đều rất tốt, rất thích hợp để cư ngụ, làm đến chức Đại Tư Không này (Thừa tướng), Đồng Mạch so với quan viên bình thường khác biệt rất nhiều, một ngày trăm công ngàn việc nếu chạy tới chạy lui rất là lãng phí thời gian, cho nên bình thường tất cả công việc đều là xử lý ở tại đây.

Phủ Tư Không cách hoàng cung không xa, cũng là vì thuận tiện tiếp đón, ở đây xây dựng quy mô cũng không nhỏ.

Xe ngựa dừng lại ở trước cổng, Tống Cửu Minh chui ra khỏi xe, bước nhanh lên bậc thang đi vào, pháp sư tùy tùng dừng bước lại, không dám tự tiện đi vào, đưa mắt nhìn Tống Cửu Minh đi vào một mình.

Chính đường nghị sự có thể chứa được không ít người, bên trong không khí rất im lặng, một danh lão giả mặc tố y, có vẻ phúc hậu ngồi ngay ngắn ở bên trên văn án, đang nâng bút xử lý một phần công văn. Lúc tiểu lại tiếp nhận công văn đã được phê chuẩn xong đi đứng đều rất là cẩn thận từng li từng tí, không dám làm phát ra tiếng động sợ quấy rầy.

“Đại Tư Không!” Tống Cửu Minh đứng trước văn án cung cung kính kính chắp tay bái kiến, lưng khom xuống rất thấp.

Đồng Mạch khẽ ngước mắt lên, ánh mắt có vẻ nham hiểm, có ẩn giấu sự uy nghi trong đó, nhàn nhạt vẩy cây bút trong tay quẹo sang một bên, lại tiếp tục cúi xuống viết.

Tống Cửu Minh liền từ từ thối lui sang một bên, hai tay khoanh tại trước bụng, cúi đầu lẳng lặng chờ đợi.

Không bao lâu sau, từ bên ngoài lại tiến vào một người, hán tử gầy gò, mặt trắng không có râu, hai lọn tóc mai bạch ngân, trâm gài tóc bích ngọc, mũi ưng, ánh mắt trầm lãnh, mặc một bộ áo choàng đen, không nhuốm chút bụi trần đi vào, chính là Ca Miểu Thủy-hoạn quan trong cung. Sau khi Ca Miểu Thủy chắp tay hành lễ với Đồng Mạch ở sau án xong, cũng không lên tiếng, đứng lặng yên ở một bên khác chờ đó, ánh mắt nhìn chăm chú vào trên mặt Tống Cửu Minh, nhìn chằm chằm làm cho toàn thân Tống Cửu Minh có chút không được tự nhiên.

Một hồi lâu, Đồng Mạch cũng viết xong văn thư nên để bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn Ca Miểu Thủy cùng Tống Cửu Minh, gập lại thư án đã viết, đưa cho một tiểu lại đang đứng chờ ở bên cạnh, lại phất phất tay, mấy tên tiểu lại khác đang đứng chờ trong phòng nhao nhao lui ra, lưu lại không gian cho ba người Đồng Mạch.

“Chuyện Phượng Lăng Ba thông gia cùng Thương Triều Tông, biết rồi chứ?” Đồng Mạch nhìn chằm chằm Tống Cửu Minh trầm giọng hỏi một câu.

Tống Cửu Minh cung kính nói: “Ti chức đã biết.”

Đồng Mạch lại quay sang Ca Miểu Thủy hất cằm một cái, Ca Miểu Thủy từ từ bước tới chính giữa, hờ hững nói: “Bệ hạ tức giận!”

Đồng Mạch lại hỏi Tống Cửu Minh, “Việc này ngươi cảm thấy thế nào?”

Tống Cửu Minh hơi chần chờ, nói: “Theo lý thuyết, Phượng Lăng Ba không có gan lớn như vậy, trừ phi có đồ vật gì đó, đủ để cho hắn cảm thấy không tiếc cũng nguyện gánh chịu phong hiểm này, chỉ sợ đồ vật còn sót lại của Ninh Vương đã được Thương Triều Tông cáo tri cho Phượng Lăng Ba biết, trừ ngoài cái đó ra, ti chức cũng không nghĩ ra còn có thể có nguyên nhân gì.”

Trong nghị sự đường đều lặng im một hồi, tất cả đều đăm chiêu, hiển nhiên đều tán đồng thuyết pháp này, cũng đều biết việc này đã xử lý không tốt, Phượng Lăng Ba không có sợ hãi gì a!

Tống Cửu Minh bỗng buông tiếng thở dài, “Ti chức vẫn cho rằng không nên thả Thương Triều Tông xuất kinh, lo lắng sẽ thả hổ về rừng, bây giờ xem ra, quả nhiên.”

Ca Miểu Thủy lặng lẽ nói: “Tống đại nhân cảm thấy quyết đoán của bệ hạ có sai xót?”

“Không dám!” Tống Cửu Minh khom người.

Ca Miểu Thủy hờ hững nói: “Còn có chuyện gì Tống gia ngươi không dám sao? Không phải nói Thượng Thanh tông trong khống chế của Tống gia sao? Vì sao Thượng Thanh tông còn phái pháp sư tùy tùng cho Thương Triều Tông nữa? Còn cháu của ngươi giữa đường chạy tới muốn cướp người lại là chuyện gì xảy ra?”